Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

Yêu đ. đâu cho xa »

Mạc Ngôn, theo cảm nhận của cá nhân mình, thì văn tài là ngang ngửa với bạn Tư (Nguyễn Ngọc) nhà mình. Tài năng cỡ ấy thì được nhiều người yêu chả có gì phải ngạc nhiên. Vì vậy, về văn chương mà ai đó nói yêu Mạc Ngôn là mình hiểu và đồng tình ngay. Có điều, với riêng mình, mặc dù cũng thích và ngưỡng mộ Mạc Ngôn lắm, nhưng yêu thì mình yêu bạn Tư hơn, bạn Tư ở ngay trong ngôi nhà Việt của mình đây mà, cần gì phải yêu ở đâu đâu cho xa.

Đấy là nói về văn, còn về “tầm vóc lớn lao” của Mạc Ngôn qua câu nói liên quan đến ông Pít-xờ Nô-beo Lưu Hiểu Ba : "Tôi hy vọng ông Lưu sẽ được tự do sớm nhất có thể”, thì thực ra tầm vóc ấy cũng ngang với … mình thôi chứ có khác gì đâu. 
Bởi vì mình thật, ngoài quốc tế thì có anh Lưu, trong nước mình thì có anh Cù, anh Cày, chị Tạ, anh Ba SG, anh Định, anh Thức, anh …vân vân … mình đều mong các anh chị ấy ở trong tù ráng suy ngẫm và tu dưỡng cải tạo cho tốt, sao cho mau chữa lành căn bệnh vĩ cuồng hoang tưởng, bỏ đi cái chứng hằn học, côn đồ, để mà sớm được ra tù trước hạn ngày nào hay ngày đó. Mình chả thích thú gì khi thấy bất cứ ai bị tù tội cả.

Cho nên, tại chẳng có báo đài nào phỏng vấn mình, chứ nếu có thì mình cũng nói “Tôi hy vọng ông Lưu, anh Cù, anh Cày, chị Tạ …  sẽ được tự do sớm nhất có thể”.

Nghe bảo có người vì nghe cái câu "Tôi hy vọng ông Lưu sẽ được tự do sớm nhất có thể” mà nguyện yêu Mạc Ngôn mãi mãi. Cho dù Tàu có đem quân xâm lăng nước Việt một lần nữa thì vẫn yêu Mạc Ngôn. 

Thế thì yêu quách Hòa Bình cho rồi, mình ở ngay Việt Nam chứ đâu, vừa gần vừa đỡ mang tiếng yêu người Tàu, yêu quân xâm lược (cho dù).


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét