Mình
khoái đánh thằng nào xâm lược, mình bực bội sao chúng ta không vác AK ra chơi
bỏ mịa nó. Nhân buổi trà dư tưủ hậu với anh bạn thiếu tá, chuyên gia quân sự,
mình hỏi vài chuyện. Anh bạn giải thích đơn giản nhưng dễ hiểu, khai mở cho cái
đầu ngu dốt về quân sự cuả mình.
Chúng ta mua sắm tàu ngầm,
tàu chiến, tên lưả phòng thủ bờ biển như vậy có đủ sức chơi chưa? Bạn nói:
- Chúng ta luôn đủ sức và đủ
hứng chơi nếu có đưá hấp dẫn nào khêu gợi. Nhưng về tiềm lực thì phải cân nhắc.
Dàn tên lưả cuả ta rất hiện đại, có khả năng theo dõi trên 300 mục tiêu và tấn
công cùng lúc hàng chục mục tiêu. Tuy nhiên có nhiều thứ cản trở. Hễ bắn một
quả thì mất triệu đô hoặc vài triệu đô, hễ bị đánh chặn thì mất trắng. Con nhà
nghèo, xài tiền phải kỹ. Mỗi ngày bắn trăm quả thì mình chịu nổi bao lâu? Tuy
nhiên như đã nói, hễ nó khêu gợi là mình chơi.
Trong cuộc chơi trên biển với
đưá khêu gơị, tàu ngầm có giá trị như thế nào? Chơi sướng không?
- Tàu ngầm chơi rất sướng!
Một tàu ngầm lớp Kilo có giá trị bằng một lữ đoàn tàu chiến. Một cái tàu chiến
xịn thì có hiệu quả tác chiến bằng một lữ đoàn lính thuỷ đánh bộ. Tuy nhiên có
nhiều thứ đồ chơi trị tàu ngầm như tàu săn tàu ngầm, máy bay săn tàu ngầm...
Hỏi tiếp vậy sao thằng Mỹ nó
chơi hoài. Bộ chơi miết không mệt sao? Bạn nói:
- Trên thế giới có đưá càng
chơi càng khoẻ. Bởi vì người ta thấy nó chơi, người ta cũng có hứng thú muốn
chơi. Và nó giàu nhờ bán đồ chơi. Khi xảy ra một cuộc chiến tranh, nó sẽ đẩy
các quốc gia không tham chiến vào thế phải quan sát vũ khí và tìm cách trang
bị. Từ đó nó đẩy các quốc gia thù địch hoặc đối đầu với các quốc gia ấy tiếp
tục mua đồ chơi để chống đồ chơi.
Ví dụ: nó bán xe tăng cho
mình, nhưng nó lại bán vũ khí chống tăng cho đối phương, rồi nó lại bán áo giáp
chống đạn cho xe tăng. Khi mình mua áo giáp rồi, nó lại bán đạn xuyên vượt tốc
chống áo giáp cho thằng kia. Cứ vậy, sau mỗi cuộc chiến giưã hai quốc gia, thế
giới sẽ thành khách hàng tiềm năng cuả thằng cha sản xuất vũ khí. Chưa tính lợi
ích cuả việc sắp xếp lại trật tự sau cuộc chiến, chỉ tiền bán vũ khí cũng khiến
nhiều quốc gia ngày càng giàu thêm.
Bạn nói mình có tên lưả tầm
ngắn 300km. Vậy sao mình không mua những tên lưả có tầm bắn tới thủ đô nước Lạ?
Bạn trả lời:
- Tầm bắn trên 500 km bị coi
là vũ khí tấn công. Theo hiệp ước về phổ biến vũ khí thì VN không được xài,
không được trang bị, không được mua dù có tiền để mua. Trên thế giới có những
nước được hiệp ước này quy định mới được sản xuất, mua bán và xài những loại đồ
chơi cao cấp đó, nhưng cũng không được bán cho các nước không nằm trong CLB, để
tránh chạy đua vũ trang. Và như vậy, họ tự ấn định luật chơi cho cả thế giới.
Những nước nằm ngoài cuộc chơi muốn sản xuất hoặc cải tiến tên lưả có tầm bắn
trên 500 km cũng phải lén lút nếu ko muốn bị áp đặt lệnh trừng phạt.
Hỏi vậy nếu đưá Lạ khêu gợi,
hàng mình làm sao chơi nổi hàng nó, vì nó có hàng ngon, nó công khai khoe hàng
khiêu khích mình? Đáp:
- Không, nó không chơi ngon
bằng mình. Em nào khêu gợi, mình đều biết cách làm cho nó sung sướng, và mình
chơi dai, sức nó chơi không nổi, phải nhả, là mình thắng. Cụ thể mình chơi
sướng bằng hai cách.
Cách thứ nhứt là mình chơi du
kích, cho máy bay ra chơi rồi về. Mình không xâm lược, mình giữ nhà mình, nhà
mình ra ao mình gần, mình uýnh lia chia nó phải ngán.
Thứ hai là mình chơi thế,
chơi kiểu. Đó là mình chơi tác chiến điện tử khiến tàu nó không liên lạc được
với bờ. Sau đó mình cho Yết Kiêu ra tống mìn vố họng nó, mình uỳnh vài quả, nó
đắm mà bờ nhà nó không biết vì sao đắm.
Điều nưã cần nhớ, trong mọi
cuộc chiến tranh quy ước, chiến thắng thuộc về bộ binh. Nó chơi mạnh mình mất
máu, sẽ yếu chút, nhưng nó không chiếm đóng được, coi như nó thua.
Khi mình chơi dai, vưà chơi
vưà la, dư luận nước nó và hàng xóm sẽ chê nó chơi dở mà chơi hoài, nó mệt, nó
đau, nó quê thì sẽ bỏ cuộc.
Mình đi biểu tình, nó có thua
không?
- Nó không thua, nhưng nó sẽ
yếu đi. Biểu tình là cách làm lan toả hào hứng để nhiều người cùng chơi, thì
mình sẽ mạnh lên. Miễn mình phải hiểu được đối sách quốc gia, đừng vì chống đưá
Lạ một câu mà lên mạng chửi chính quyền năm câu. Có những đối sách ngoại giao
không thể công khai- dù nhiều người biết. Vì vậy mình chê nhà mình hoài, thì sẽ
làm nhà mình yếu đi.
Khi ý thức được điều đó, mình
sẽ chơi vui, chơi sướng, chơi có hiểu biết và có trách nhiệm! Vậy mới là dân
chơi. Nếu không ý thức rõ, mình sẽ chơi chịu, chơi luị, chơi chạy làng. Cái đó
sao gọi là dân chơi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét