Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

Cái giá của tình yêu

Cái giá của tình yêu (P.14)
Đêm tân hôn, cô đã chẳng thể cho anh thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng mong muốn.
- Anh! Anh chở em đi đâu đấy? Sao anh không nói gì vậy? - Cô nhìn chăm chú vào gương mặt anh, vừa rối rít hỏi.
- Em biết hôm nay là ngày gì không?
- Nay là ngày... - Cô ngỡ ngàng nhìn anh. - À, là ngày sinh nhật em. Vậy mà em không nhớ gì cả.
Anh vừa mỉm cười, vừa chăm chú lái xe. Anh muốn mang đến cho cô một bất ngờ lớn.
Dừng xe lại trước một nhà hàng, anh nắm chặt tay cô rồi bước lên tầng hai.
Tầng hai vắng không có một vị khách nào nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm cúng khi ở bên anh.
Vừa ngồi xuống, cô đã rất bất ngờ khi nhân viên phục vụ đã mang đến một chiếc bánh gato để trên bàn, rồi nào là nến, là quà, là hoa, là rượu đủ loại. Chỉ trong nháy mắt, mọi thứ đã được chuẩn bị lên bàn, bài trí rất đẹp mắt. Cô đang ngỡ ngàng với những gì xảy ra thì anh lên tiếng:
- Chúc  mừng sinh nhật em!
Cô ngước nhìn anh, cảm động chẳng thốt  nên lời.
- Em ước cho mình điều gì đi!
Cô chắp tay nguyện cầu một lúc, rồi hào hứng thổi nến mừng tuổi mới.
Anh mở một hộp quà nhỏ, trong đó đựng một chiếc nhẫn. Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên, rồi nhìn thẳng vào mắt cô và nói:
- Mình kết hôn em nhé!
Cô nhìn anh, đôi mắt nhòe nước. Cô ôm chầm lấy anh rồi nói trong tiếng nấc nghẹn:
- Em… đồng ý! Em không mơ phải không anh? Những gì đang diễn ra là sự thật phải không anh? Anh sẽ ở bên em suốt đời chứ?
- Ừ, anh sẽ ở bên em suốt đời, anh sẽ cố gắng làm một người chồng thật tốt! - Anh ôm chặt cô vào lòng.
Rồi cô gỡ tay anh ra, bất ngờ đặt môi mình lên môi anh, hai người hòa quyện vào nhau trong nụ hôn ngọt ngào.
Tiếng nhạc cất lên, anh nói khẽ:
- Mình khiêu vũ em nhé!
- Em không biết khiêu vũ mà. - Mặt cô ửng hồng.
- Không sao, anh sẽ dạy em!
Ngày sinh nhật của cô, ngày có cả nụ cười và nước mắt hạnh phúc. Và đó còn là một ngày rất đặc biệt - ngày anh cầu hôn cô.
***
Tình yêu của cô và anh cứ lớn dần lên, gia đình hai bên cũng đã giục Quang và Duyên sớm tổ chức lễ cưới. Cứ mỗi lần cô đến thăm gia đình là một lần mẹ anh nói đến chuyện kết hôn của hai đứa vì: “Ba mẹ mong có đứa cháu bế lắm rồi".
Và cái ngày cô mong chờ nhất cũng đã đến, ngày hạnh phúc nhất của đời con gái, ngày cô được mặc chiếc váy trắng tinh khôi cùng anh bước vào lễ đường trước những lời chúc mừng và những tiếng vỗ tay hò reo của mọi người.
- Bây giờ em là vợ yêu của anh rồi nhé, không phải là mơ nữa nhé! - Anh ghé vào tai cô nói nhỏ.
- Em hạnh phúc lắm anh à! - Cô nở một nụ cười thật tươi.
Mẹ cô trao cho con gái chiếc lắc tay, đó là của hồi môn bà dành dụm bao lâu để mua tặng cho đứa con gái của mình.
Mẹ cẩn thận đeo chiếc vòng vào tay cô khiến cô rất xúc động. Cả hai mẹ con đã không kìm được những giọt nước mắt trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy. Cô khẽ gọi: “Mẹ!".
Mẹ ôm lấy cô rồi dặn dò: “Con à, con về làm dâu phải ngoan, hiếu thảo, lễ phép nhé! Hãy coi ba mẹ Quang như mẹ con vậy! Thấy con được hạnh phúc như này là mẹ mừng lắm!".
Rồi mẹ cô quay sang nhìn ba mẹ anh với ánh mắt biết ơn: “Cám ơn ông trời đã cho con tôi được làm dâu nhà ông bà, cháu nó còn dại dột, có gì không phải nhờ ông bà bảo ban dạy dỗ". Nói xong, bà nhìn cậu con rể ân cần nói: "Quang à, mẹ rất vui khi hai con đến với nhau, con cố gắng chăm sóc Duyên nhé, mẹ mừng cho hai đứa!”.
Không chỉ cô khóc, mẹ cô khóc mà mẹ anh cũng khóc. Bà Mai ôm lấy cô: “Dâu là con, mẹ tin con sẽ là một người con dâu tốt”.
Không khí như trầm hẳn xuống, cô nhìn mẹ, ánh mắt mẹ cô ánh lên niềm vui khôn xiết. Rồi cô nắm lấy cánh tay mẹ thủ thỉ: “Mẹ à, giờ con gái đã đi lấy chồng, con gái chẳng còn giúp mẹ được nhiều việc như xưa nữa. Mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe để còn chăm sóc ngoại mẹ nhé! Có thời gian vợ chồng con sẽ về thăm mẹ và ngoại. Mẹ không được làm việc quá sức đâu, mẹ mà bị bệnh là con lo lắm đấy”.
***
 
Cái giá của tình yêu (P.14) - 1
Cô yêu anh... và biết ơn anh vì đã mang đến cho cô một tình yêu chân thành, son sắc (Ảnh minh họa)
Đêm tân hôn, mắt cô rưng rưng nhìn anh, cô chẳng thể cho anh thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn ở người bạn đời của mình.
Anh ôm cô vào lòng vỗ về, anh hiểu cô đang nghĩ gì... Anh vuốt nhẹ mái tóc cô và nói: “Những gì đã qua em đừng nhớ lại nữa, anh đã từng nói với em là anh không quan trọng chuyện trinh tiết. Anh yêu tâm hồn em, tính cách em chứ không phải là cái màng mỏng manh đó. Em hãy sống với hiện tại của mình, anh sẽ luôn ở bên em!”.
Cô nhìn anh, ánh mắt không chỉ thể hiện tình yêu mà còn ẩn chứa cả một sự biết ơn dành cho anh. Giờ đây anh đã là chồng cô, anh sẽ chở che cho cô suốt cuộc đời này. Cô sẽ là một người vợ hiền lành, đảm đang và hiếu thảo với cha mẹ. Kết hôn, ngoài tình yêu còn có cả trách nhiệm nữa. Cô đã là con dâu, là một thành viên trong gia đình anh, rồi cô và anh sẽ có những thiên thần nhỏ đáng yêu.
Cô dụi đầu vào ngực anh, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh mỉm cười hạnh phúc. Đêm tân hôn của cô và anh cũng giống như bao cặp tình nhân khác, đêm của sự thăng hoa, yêu thương và hạnh phúc.
***
- Món này mẹ nấu ngon quá, Duyên em ăn thử xem! -  Anh gắp thức ăn cho ba mẹ rồi một miếng vào bát cô. Vừa mới đặt miếng thức ăn lên miệng, cô đã kêu lên: “Em không ăn đâu, tanh quá anh ạ!” rồi chạy vội vào nhà vệ sinh.
Hành động của cô khiến cả ba người còn lại chú ý. Và ánh mắt mẹ anh toát lên sự vui mừng, bà nói trong sự hân hoan: “Có lẽ mình sắp có cháu nội bế rồi ông ạ”.
Anh nhìn mẹ, đúng rồi, có bao giờ cô bị như thế này đâu? Cô vốn là người giỏi chịu đựng mà. Có khi nào? Phải, tâm trạng anh cũng giống như ba mẹ anh vậy!
Vừa thấy con dâu bước ra, bà Mai đã vồn vã hỏi:
- Duyên à? Con thấy trong người thế nào? Có thấy người mệt mỏi chán ăn không con?
Cô gật đầu nhẹ. Chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại khó chịu với mùi tanh như vậy?
- Con à, có lẽ con bị nghén rồi. Nười có bầu thường có biểu hiện như vậy đó!

Dù rất mệt nhưng cô cảm thấy rất vui khi nghe tin đó. Cô hy vọng rằng, những gì mẹ cô suy đoán là sự thật.
Sáng hôm sau.
Cô cầm que thử thai nhìn đi nhìn lại, đúng là hai vạch thật. Cô chạy vội vào lay anh dậy:
- Anh ơi, dậy đi, bất ngờ không anh nè?
Anh vẫn còn ngái ngủ nên chẳng để tâm những điều cô nói. Rồi anh trùm kín chăn, quay lưng vào tường bảo: "Còn sớm mà em?".
Cô ôm chầm người anh, nhỏ nhẹ: “Anh sắp được làm ba rồi đó”.
Anh bật tung chiếc chăn, đôi mắt mở to nhìn cô:
- Em vừa nói cái gì? Nói lại anh nghe một lần nữa xem nào?
- Anh sắp được làm ba rồi!
- Thật không?
- Thật mà…    
Anh nhìn cô không chớp mắt.... và hét lên như một đứa trẻ: “Mình sắp được làm ba rồi!”.
Rồi anh chạy xuống nhà hét to: “Ba mẹ ơi đúng là ba mẹ sắp được lên chức ông bà nội rồi! Con sắp được làm ba rồi…”.
Bà Mai khẽ đặt tay lên bụng cô, xoa xoa bụng rồi hỏi:
- Chắc chắn rồi hả con?
- Vâng, là thật đấy mẹ à.
- Thế thì từ nay mẹ phải chăm sóc con dâu mẹ thật đặc biệt mới được.
Cô nhìn thấy ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc của mọi người trong gia đình. Rồi cô nhìn xuống bụng mình, nơi có một thiên thần nhỏ đang dần lớn lên, là kết tinh tình yêu của cô và anh.
Khi mọi người trong gia đình đang sung sướng vì có tin vui thì anh vội vàng bấm điện thoại gọi cho mẹ vợ:
ân ô tô điện tử | Trạm cân ô tô điện tử | Cân điện tử | Cân điện tử chất lượng cao
- Mẹ ơi con sắp được làm ba rồi mẹ ạ!    
Cô không nghe rõ anh và mẹ cô đang nói chuyện nhưng cô biết, mẹ cô cũng đang hạnh phúc như những người ở cạnh cô bây giờ.
Cô khẽ đặt bàn tay anh lên bụng mình rồi hỏi:
- Anh thích con mình là trai hay gái?
- Trai cũng được, gái cũng được. Con gái thì sẽ có lúm đồng tiền duyên dáng giống mẹ nó, còn con trai sẽ đẹp trai như anh.
- Nhưng em có thai rồi anh sẽ bị thiệt thòi đấy? Anh phải nhịn nhiều thứ lắm và cố gắng chiều em đấy nhé!
- Được rồi, anh sẽ cố gắng, vì tương lai của con và vì  vợ anh nữa.
Cô bật cười nhìn anh, cả cô và anh đều đang rất hạnh phúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét